Anh không về nơi hẹn ước nữa răng? Nơi đồng lúa đang xanh và ráng chiều vẫn đỏ Mây trắng bay trên trời quê lộng gió Trăng vẫn tròn vành vạnh giữa dòng sông ! !!

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

THIỀN NGỘ (Thơ Thiền lục bát)

Thơ đầy một cõi sắc không
Lòng nghe bát ngát mênh mông lạ thường
Tĩnh cơn mộng giữa đêm trường
Đôi bờ sinh tử vô thường đợi ai
Tào Khê hương động thiên thai
Suối róc rách chảy bên tai điệu Thiền
Gió rừng dạo khúc đàn tiên
Trăng rằm chiếu diệu đôi miền lãng du
Trên cây vẵng tiếng chim gù
Hốt nhiên ! vạn pháp sinh từ tâm ta
Niết Bàn cực lạc bao xa ...!

Trần Ngộ

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

ĐÈO NGOẠN MỤC

Ngoạn Mục ai qua cũng nhớ đèo
Núi rừng hùng vĩ ngựa xe leo
Quanh co thác lượn trên triền dốc
Khúc khuỷu ghềnh nhô dưới lõm eo
Khói sáng bao trùm non quạnh vắng
Mây chiều choàng ấp cảnh buồn teo
Tao nhân giai hứng cùng sơn thuỷ
Mặc khách nao lòng tiếng suối reo ...!

Trần Ngộ

NHẠC ĐỜI

Về thăm căn nhà xưa
Bên hiên chuối trổ quả
Nắng hè cau cuốn lá
Ngoài vườn tre gió đưa

Mẹ cha chừ cách biệt
Bè bạn đã đi xa
Cuộc đời như dòng nước
Đời người bóng mây qua

Đêm trăng thanh gió mát
Hồn thơ bước ra đời
Quay cuồng trăm điệu nhạc
Rộn rã ở làng tôi

Rượu say từ cổ độ
Tình say trăng ngàn khơi 
Người say đời lữ thứ
Thơ say cả đất trời

Thuyền mơ về bến mộng
Nguồn nước luôn trôi đi
Sao trời không tiếng nói
Ngàn năm gió thầm thì

Trần Ngộ

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

TÌNH ĐÔI BẠN

Bao năm đôi bạn chẳng xa rời
Nay vắng mấy ngày hót hết hơi
Nhạn sống sắt son dù vật đổi
Én thề chung thuỷ dẫu sao dời
Mới hay sầu cảm như chim cá
Cũng biết yêu thương tựa kiếp người
Một phút  đơn cô ngàn phút nhớ
Mần răng quên được nghĩa tình ơi...!

Trần Ngộ

CỐ QUÊN

Xuân đã qua rồi ta cố quên
Cô em bé nhỏ ở làng bên
Ngây thơ tà áo màu sim tím
Đi lễ đầu năm vái trước đền
Trần Ngộ

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

NẮNG HÈ TÁT NƯỚC

Tát nước trời cho mời bạn vào
Thử vài ba bận để xem sao
Bần gia chẳng lạ từ bao kiếp
Phú hộ thân quen tự thuở nào
Kéo xuống đâm ngang mừng lổ thọc
Trồi lên thụt dọc đã chày lao
Qua mùa nắng cực nông dân sướng
Đến buổi mưa tuôn cọc sẽ nhào

Trần Ngộ

QUÁN KHÔNG (Thơ Thiền)

Ta  không từ đâu tới
Chẳng về từ nơi đâu
Thương dòng sông đứng đợi
Ngàn năm sóng bạc đầu

Không quá khứ vị lai
Trời sinh ra giữa đời
Ta là thân cát bụi
Lăn lóc dưới chân người !

Trần Ngộ

LẠC QUAN

Tám mấy da còn thắm đỏ au
Đàm thơ luận nhạc lại càng mau
Ô lông ông kéo còn lia lịa
Đàn nhị bà lôi vẫn thuộc làu
Tài tử lương hưu vừa muối gạo
Văn nhân tiền tháng đủ dưa rau
Tình già hẩm hút đôi đầu bạc
Chẳng thấy than van chuyện khổ giàu

Trần Ngộ

Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

MAI VỀ

Mai về quê lòng háo hức trăm nỗi
Gặp người thân gặp lai bạn bè
Mai về quê lòng sướng vui không tả
Như thuở xưa mừng mạ chợ về
Mai đã về nguồn cội của tôi
Bên dòng nước trong xanh
Bên gành kè thời gian rêu phủ
Đêm nằm nghe rì rầm sóng vỗ
Sông Ô Lâu ai tạo dựng bao giờ
Đây An Hồ * Câu Lãm ngàn xưa
Đất văn vật nghìn đời không thay đổi
Đây bút tháp cồn thiêng
Đây đá rùa vang dội
Địa linh nhân kiệt lúa dẹp ba bồ*
Mai về quê
Để lắng nghe điệu hát câu hò
Có trăng treo đầu núi
Gió chiều bên sông...!

*An Hồ:Tên làng Hà Lộ ngày xưa
Câu Lãm : tên làng câu nhi ngày xưa
*ba bồ lúa dẹp:ngôi miếu thờ thần ở xóm chùa làng Câu Nhi. Hải Tân .Quảng Trị

Trần Ngộ



Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

ANH CÓ VỀ

Anh có về nơi hẹn ước nữa chăng ?
Nơi đồng lúa đang xanh và ráng chiều vẫn đỏ
Mây trắng bay trên trời quê lộng gió
Trăng vẫn tròn vành vạnh giữa dòng sông
Anh có về với lòng mẹ mênh mông
Nghe giọng hát đò đưa
Bữa cơm nghèo nhạt muối
Sao không về uống hương đồng gió nội
Dòng sông trôi yên ả chở nắng chiều ...!

Trần Ngộ

ÂM BA



Ta về với bến sông
Đêm nằm nghe sóng vỗ
Nguồn trôi êm muôn thuở
Buồn vui ai hiểu lòng

Ký ức bồi hồi nhớ
Trăng vàng xa mấy đông
Trời quê xanh vời vợi
Bên non giải mây hồng

Trần Ngộ

Ô GIANG


Ô Giang nước lững lờ trôi
Chiều quê gió lạnh ai ngồi buông câu
Hỏi mình nguồn chảy về đâu
Màu mây ngũ sắc in sâu bóng chiều
Mưa làm cơn sóng liêu xiêu
Trời thương muốn ghé nói điều chi đây
Bến xưa lưu dấu trăng gầy
Con đò đợi khách tháng ngày chờ trông
Gió đưa rụng lá ngô đồng
Như tuồng rụng cả nỗi lòng của em

Trần Ngộ

CHIỀU LẠI NHỚ CHIỀU
Chiều chiều nước cuộn bèo trôi
Nhặt khoan nhớ giọng bồi hồi từng câu
Tiếng hò thuở ấy còn đâu ?
Ai mang nỗi nhớ tình sâu hởi chiều
Bên bờ vạt nắng nghiêng xiêu
Như tan mộng đẹp yêu kiều từ đây
Xót thương thân me hao gầy
Chuyện xưa tình cũ đong đầy đợi trông
Mùa hè lúa chín ngàn bông
Hạt no hạt mẩy nặng lòng thương em

Lê Chí Phóng (nhà thơ Thanh Phong  )

VỊNH CÁI DÙ

VỊNH CÁI DÙ
Cột thẳng chân cong mái tám kèo
Hình thù bát giác rượng tong teo
Khi cần ôm bụng rất âu yếm
Lúc bỏ cầm chân dúc ngược treo
Hửu sự dương lên nhìn láng lẫy
Vô công hạ xuống thấy nhăn nheo
Nắng mưa già trẻ cùng nương cậy
Chẳng nghĩ thương em phận bọt bèo
                                       Trần Ngộ

BẠN VĂN!



BẠN VĂN!
Ai cũng ưa vào ngắm Nguyệt Hiên
Chủ nhà hiếu khách lại nhiều duyên
Nói năng lịch thiệp nghe thân thiện
Cốt cách ung dung thấy dịu hiền
Cài đặt khung bài trau chuốt giỏi
Trưng bày hình ảnh điểm tô siêng
Gần xa bầu bạn đều ca ngợi
Khán giã hoan hô khắp mọi miền
                             Trần Ngộ 
Kỷ niệm ngày tác giã tạo blog Ô Giang  tặng cho Trần Ngộ 19. tháng 9 .2014.

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

THƠ XƯỚNG HỌA !




TRÈO NÚI

Xướng hoạ thơ đường cốt để vui
Gieo vần lạc điệu bực vêu mui *
Đề khai cay tợ mùi gừng nướng
Luận kết ngọt như vị mía lùi
Có lúc sai lời  nằm đấm ngực
Đôi khi đẹp ý dậy rung đùi
Kho tàng văn học cao hơn núi
Mong bạn gắng trèo chớ thụt lui

                         Trần Ngộ

*mui : tiếng Quảng Trị :môi

ĐỪNG NHỤT CHÍ  

Chơi thơ xướng hoạ mới nên vui
Có bột thêm đường rứa ngọt mui *
Chịu dở rồi hay nào cứ tiến
Nay dơ mai sạch cớ chi lùi
Vun bồi tâm, ý cho yên bụng
Trau chuốt vần, niêm khỏi tím đùi
Văn cũng là người đừng nhụt chí
Kẻo rồi cô quạnh tối thui lui.

                       Phan Tự Trí

GỬI BẠN !
Ngàn xa vọng tiếng tiến không lùi
Vượt đỉnh, thông đường, dệt cảnh vui
Nhặt cóp  hương  đồng tô thắm vận
Xây bồi nghĩa bút điểm hồng mui
Rừng sâu xướng họa thêm ngời ý
Biển rộng giao lưu đỡ mỏi đùi
Ngũ sắc ươm vần nơi đá sỏi
Vơi trà , hết gạo chẳng  thèm lui

                           Phạm Duy Lương

TÌNH THƠ !

Giao lưu xướng họa rứa mà vui
Chớ có tị hiềm để vểu mui
Cao nhã ngạt ngào in sắn nướng
Thanh tao ngan ngát giống khoai lùi
Ca từ gảy vận mi đan lệ
Nhạc điệu kết âm tay nhịp đùi
Bắt chước người xưa tìm bạn hữu
Tương lai- cầu thị hãy nhìn lui!

                            Lê Đăng Mành
ĐƯỜNG THI

Đường thi xướng họa thật là  vui
Phóng khoáng như xe...chở trống  mui
Trào phúng bút châm luôn chỉ tiến
Bi hài miệng phán chẳng hề lùi
Tứ hay khoái chí cười to tiếng
Từ đẹp hứng lên vỗ mạnh đùi
Giao tiếp bạn bè thêm kiến thức
Lỗi về niêm luật đã dần lui

                         Lê Trường Hưởng

VỢ CHỒNG XƯỚNG HOẠ

Vợ chồng xướng hoạ để cùng bui ( vui)
Dẫu biết gay go quyết chẳng lùi
Nhâp được PHÁ THỪA mừng dựng tóc
Vượt qua TRẠNG LUẬN sướng phồng mui
Niêm gieo chặt chặt ô ông lên nhịp
Luật bám khư khư mụ vỗ đùi
Ai biết nhà kia đầy hạnh phúc
Thơ Đường từ đó tiến không lui !

                            TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG


























                                          
                                                SEN LÀNG HÀ LỖ