Thương em vóc liễu phải đi cày
Vô phước gặp chồng cảnh rượu say
Kiếp trước nhân gì ai chẳng rõ
Thân sau quả nọ kẻ đều hay
Đắng duyên gắng chịu đừng hờn mẹ
Tủi nợ lo ôm chớ oán thầy
Có lẽ ông trời đà định đoạt
Thì thôi sướng khổ mặc tình đây
Trần Ngộ